Kinh Bản Nguyện của Bồ Tát Địa Tạng
Ý kiến bạn đọc
BỒ TÁT ĐỊA TẠNG
PHẨM THỨ TÁM
Các Vua Diêm La Tán Dương Công Đức
Có Ác Độc Quỷ Vương,
Có Đa Ác Quỷ Vương.
Có Đại Tránh Quỷ Vương,
Có Bạch Hổ Quỷ Vương.
Có Huyết Hổ Quỷ Vương,
Có Xích Hổ Quỷ Vương.
Có Tán Ương Quỷ Vương,
Có Phi Thân Quỷ Vương.
Có Điện Quang Quỷ Vương,
Có Lang Nha Quỷ Vương.
Có Thiên Nhãn Quỷ Vương,
Có Đạm Thú Quỷ Vương.
Có Phụ Thạch Quỷ Vương,
Có Chủ Hao Quỷ Vương.
Có Chủ Họa Quỷ Vương,
Có Chủ Phúc Quỷ Vương.
Có Chủ Thực Quỷ Vương,
Có Chủ Tài Quỷ Vương.
Có Chủ Súc Quỷ Vương,
Có Chủ Cầm Quỷ Vương.
Có Chủ Thú Quỷ Vương,
Có Chủ Mị Quỷ Vương.
Có Chủ Sản Quỷ Vương,
Có Chủ Mệnh Quỷ Vương.
Có Chủ Tật Quỷ Vương,
Có Chủ Hiểm Quỷ Vương.
Có Tam Mục Quỷ Vương,
Có Tứ Mục Quỷ Vương.
Có Ngũ Mục Quỷ Vương,
Có Kì Lợi Quỷ Vương.
Đại Kì Lợi Thất Vương,
Và Kì Lợi Xoa Vương.
Cùng A Na Tra Vương,
Đại A Na Tra Vương.
Các vị Đại Quỷ Vương, đều cùng với quyến thuộc, trăm nghìn muôn vạn ức, tiểu Quỷ vương đi cùng, mỗi vị Quỷ vương đó, đều có các phận sự, chủ trị các sự việc, trong cõi Diêm Phù Đề. Các vị Quỷ vương đó, cùng với Vua Diêm La, nương sức thần của Phật, và Bồ Tát Địa Tạng, đồng đến Diệu Pháp Đường, giữa cung Trời Đao Lợi, đỉnh lễ Phật xong rồi, lại lễ chư Bồ Tát.
Lúc bấy giờ, Vua Diêm La Vương, quỳ gối chắp tay mà bạch Phật rằng: “Kính lạy Đức Thế Tôn, ngày nay lũ chúng con, và các vị Quỷ vương, nơi đây nhiều khôn xiết, thảy đều nhờ uy thần, của Đức Phật-Như Lai, và cũng nhờ uy thần, của Bồ Tát Địa Tạng, lại nhờ nhân duyên xưa, gieo trồng chút thiện căn, mới được đến hội đây, giữa cung Trời Đao Lợi. Nay con có chút nghi, chưa thông xin bạch Phật, xin Như Lai từ mẫn, thương xót lũ chúng con, chỉ bảo cho biết rõ, chúng con xin lắng nghe”.
Ngay khi ấy, Đức Phật liền bảo với vua Diêm La rằng: “Này ông Diêm La Vương, Ông tùy ý thích hỏi, Như Lai sẽ vì Ông, mà diễn giải cho rõ”. Khi ấy Vua Diêm La, chiêm lễ Đức Thế Tôn, rồi xoay người nhìn qua, phía Bồ Tát Địa Tạng, chắp tay lòng cung kính, mà bạch Đức Phật rằng: “Kính lạy Đức Thế Tôn, con nay nhận xét thấy, Bồ Tát Địa Tạng đây, dùng muôn nghìn phương tiện, để độ cho chúng sinh, thoát ly được sáu nẻo, trải bao vi trần kiếp, chưa từng thấy mỏi mệt. Bồ Tát Địa Tạng đây, có sức thần rộng lớn, cứu độ khắp chúng sinh, chẳng xiết nghĩ nghì được. Vậy vì sao chúng sinh, vừa thoát được tội khổ, mà chẳng bao lâu sau, lại đọa vào đường ác? Kính lạy Đức Thế Tôn, Địa Tạng Bậc Đại Sĩ, có uy thần như thế, vì sao các chúng sinh, chẳng nương vào y chỉ, đời đời để hành thiện, vĩnh viễn được thoát ly, các khổ trong sáu đường. Cúi xin Đức Thế Tôn, từ bi thương giảng rõ, cho con và chúng sinh, đời sau này được biết”.
Lúc bấy giờ, Đức Phật liền bảo với Vua Diêm La kia rằng: “Thời có những chúng sinh, trong cõi Diêm Phù Đề, tính tình thường ương ngạnh, khó dạy dỗ uốn nắn. Bồ Tát Địa Tạng đây, trải qua trăm nghìn kiếp, dùng các phương tiện khéo, để dẫn dắt chúng sinh, chỉ mong các chúng đó, sớm thoát ly sinh tử. Nhưng chỉ vì chúng đó, đã quen làm việc ác, nên vừa mới thoát ra, đã quay trở lại ngay, khiến cho Địa Tạng đây, nhọc nhằn bao kiếp số. Ví như có kẻ mê, đêm tối lại lạc đường, đi nhầm chốn hiểm nạn, gặp ác quỷ Dạ Xoa, cùng Hổ lang Thú dữ, Rắn, Rết và Bọ cạp... kẻ mê lạc đường kia, giữa chốn hiểm hạn ấy, chỉ trong khoảng phút giây, tất sẽ bị mất mạng. Nhưng may có một vị, bậc đại thiện tri thức, có sức thần thông lớn, ngăn cản được thú ấy; rồi lại còn bảo rằng, ô hay sao ông này, ông có sức thần chi, ngăn cản thú ấy chăng? Mà tự vào nơi đây, ắt sẽ bị mất mạng. Kẻ lạc đường nơi kia, vừa nghe bất chợt tỉnh, mới biết vào đường hiểm, vội quay lùi lại ngay. Bậc thiện tri thức kia, bèn cầm tay người ấy, dẫn khỏi chốn đường hiểm, thoát khỏi giống ác thú; khiến cho được an vui, thanh thản trên đường về, mới nhẹ nhàng bảo rằng: “Ông thấy đáng sợ chưa? Từ nay trở về sau, ông đừng vào đó nữa, nếu còn bước vào đó, tất sẽ khó ra được”. Kẻ mê lạc đường kia, sinh tâm rất cảm phục. Khi sắp sửa chia tay, Thiện tri thức dặn rằng: “Nếu ông gặp người quen, và những người đi đường, chẳng phân biệt gái trai, thời ông nên bảo họ, con đường ở đằng kia, rất nhiều sự độc hại, nếu ai bước vào đó, tất sẽ đều phải chết”. Bởi vì thế cho nên, Bồ Tát Địa Tạng đây, dùng lòng đại từ bi, và sức uy thần lớn, khiến cho các chúng sinh, biết bỏ ác làm lành, được sinh cõi Nhân Thiên, hưởng sự vui sướng lạ. Những kẻ tạo tội kia, biết cấu nghiệp gây nên, tất sẽ tự đọa vào, ba đường ác tối tăm, khi đọa vào đó rồi, sẽ chịu khổ lâu dài, vậy nên rất sợ hãi, chẳng dám làm ác nữa. Nếu kẻ lạc đường kia, vừa thoát ra lại vào, thời kẻ lạc đường kia, chưa phải thật hết mê. Vì người thực hết mê, thì chẳng vào đó nữa, giống như bậc chân tu, trì giới và tinh tiến, tu tập các thiện pháp, thiền định cùng trí tuệ, tất sẽ xa đường ác, sẽ đạt được Niết Bàn, khi được Niết Bàn rồi, không bị tái sinh nữa. Chỉ có kẻ ương ngạnh, cống cao và ngã mạn, chẳng tin có nhân quả, chẳng tin có tội phúc, chẳng y chỉ Địa Tạng, chẳng tin theo lời Phật; vừa mới được cứu ra, liền lại tạo ác ngay, bởi vì thế cho nên, lại bị đọa đường ác, khổ đau thật lâu dài, biết bao giờ thoát ra”.
Lúc bấy giờ, Ác Độc Quỷ Vương liền từ chỗ ngồi cung kính chắp tay mà bạch Phật rằng: “Kính lạy Đức Thế Tôn, các Quỷ Vương chúng con, ở cõi Diêm Phù Đề, số đông nhiều vô lượng, hoặc có Quỷ chỉ thích, làm việc thiện giúp đời, hoặc lại có các Quỷ, chuyên làm ác hại người, mỗi Quỷ một tính tình, có nhiều sự khác biệt; nhưng vì theo nghiệp báo, nên quyến thuộc chúng con, khi dạo các thế giới, làm ác nhiều thiện ít. Khi chúng con đi qua, nhà ở của người khác, hoặc thành ấp, nông trang, vườn trại cùng buồng, nhà... nếu thấy người đàn ông, hay người đàn bà nào, làm mảy may điều thiện, nhẫn đến treo phan phướn, hoặc cúng dàng hoa hương, cùng tô vẽ tượng Phật, hoặc tụng đọc Kinh này, một câu một bài kệ, thì Quỷ Vương chúng con, sẽ kính lễ người ấy, như kính lễ Đức Phật, khắp mười phương ba đời. Con lại ra sắc lệnh, cho các vị tiểu Quỷ, những vị có uy thần, và có phần chức trách, luôn hộ trì người đó, chẳng để cho trái ngang, cùng các bệnh nguy hiểm, hay là bệnh bất kì, cho đến những công việc, chẳng vừa lòng toại ý, đến gần khu nhà cửa, ruộng vườn của người đó, huống chi là đến được, bên cạnh người đó ư?”
Ngay lúc ấy, Đức Phật liền khen ngợi với Quỷ Vương ấy rằng: “Hay thay, hay lắm thay, hỡi các Đại Quỷ Vương! Các ông với quyến thuộc, cùng các Diêm La Vương, thường hay hộ vệ cho, các thiện nam tín nữ. Hôm nay trong hội này, Như Lai cũng phó chúc, các Phạm Vương, Đế Thích, hộ vệ cho các ông”.
Ngay lúc bấy giờ, Chủ Mệnh Quỷ Vương liền từ tòa ngồi đứng dậy, cung kính chắp tay mà bạch Phật rằng: “Kính lạy Đức Thế Tôn, nghiệp duyên của chúng con, chuyên coi về số mạng, thọ mệnh của chúng sinh, khi sinh hoặc khi tử, đều con coi xét cả. Cứ như bản nguyện con, thực có lợi ích lớn, vì những chúng sinh kia, chẳng hiểu được ý con, vậy nên khi sinh-tử, đều chẳng được an lành.
Vì sao lại như thế? Vì loài người trong đời, ở cõi Diêm Phù Đề, không luận khi sinh nở, là con trai hay gái, trước khi sắp sinh chỉ, nên làm các việc thiện, để tăng trưởng công đức, lợi ích cho nhà mình, khiến cho thần Thổ Địa, nhìn thấy rất vui mừng, luôn luôn ủng hộ cho, mẹ con của người đó, cùng họ hàng quyến thuộc, thảy đều được lợi ích. Hoặc sau khi sinh rồi, cẩn thận đừng giết hại, các loại sinh linh nhỏ, để cúng bái Quỷ thần, cũng đừng lấy máu thịt, cho người ở cữ ăn, và chớ nên hội họp, vui mừng trong rượu thịt, đàn ca hát nhảm nhí, khiến mẹ con tổn phúc.
Vì sao lại như thế? Vì rằng lúc sinh nở, gặp rất nhiều khó khăn, có vô lượng ác quỷ, Võng, Lượng và Tinh Mị, muốn uống máu ăn thịt, của mẹ con người đó, con sớm sai Thần Kì, Thổ Địa hộ vệ cho, yên lành để sinh nở, được mẹ tròn con vuông. Những người được hưởng phúc, bình yên vui vẻ ấy, lẽ ra nên làm phúc, đền ơn Thần Thổ Địa, đằng này lại giết hại, các loại sinh linh khác, để tiệc tùng uống ăn, làm tăng thêm sự ác, bởi thế hai mẹ con, người mới sinh nở kia, cũng phải chịu họa tai, của người thân tạo tác.
Lại nữa bạch Thế Tôn! Lại có người trong đời, cõi Nam Diêm Phù Đề, đến khi mệnh hết đi, con đều muốn cho họ, xa lìa ba nẻo ác, sinh về các đường lành, huống chi người tích thiện, được con hộ vệ cho. Vì người khi lâm chung, có các ác Quỷ Thần, hoặc hiện làm cha mẹ, quyến thuộc cùng bạn bè, lừa người vừa chết kia, dẫn đi vào đường ác, huống chi chính người ấy, làm nhiều việc tội lỗi, thì nghiệp tự cuốn đi, con chẳng thể cứu được.
Kính bạch Đức Thế Tôn! Lại có người đàn ông, hay là người đàn bà, ở trong cõi đời này, tới khi sắp chết đi, thần thức bị mê man, không phân biệt thiện ác, mắt chẳng thấy vật chi, tai không nghe được gì, thì quyến thuộc họ hàng, phải mau mau tích thiện, như kiến lập đàn tràng, tụng đọc các tôn Kinh, bố thí và cúng dàng, cùng phóng sinh cứu mạng, một lòng niệm hiệu Phật, và danh hiệu Bồ Tát, những thiện duyên như thế, đều đem hồi hướng cho, người sắp bị chết kia, tất sẽ được lợi lớn, khiến Ác ma Quỷ thần, đều phải tự lánh xa.
Lại nữa bạch Thế Tôn! Hết thảy các chúng sinh, tới khi sắp mệnh chung, mà được nghe danh hiệu, của một Đức Phật nào, hoặc được nghe danh hiệu, của các Đại Bồ Tát, nhẫn đến một câu Kinh, một bài kệ Đại Thừa, con thấy những người ấy, được phúc báu vô lượng, trừ các đại trọng tội, đọa vào Ngục A Tỳ, còn các tội nhẹ khác, thảy đều tiêu trừ hết, được sinh trong Nhân Thiên, hưởng phúc báo vô lượng, hoặc được sinh cõi Phật, Tịnh Độ khắp mười phương”.
Lúc bấy giờ, Đức Phật liền bảo với Chủ Mệnh Quỷ Vương rằng: “Ông vì lòng đại bi, đã phát nguyện như thế, khiến cho các chúng sinh, cõi Nam Diêm Phù Đề, trong lúc sinh lúc tử, ông chớ có lãng quên, khiến cho các chúng ấy, biết lìa các việc ác, biết làm các việc thiện, hướng đến đạo giải thoát”.
Quỷ Vương bạch Phật rằng: “Kính lạy Đức Thế Tôn, xin Phật đừng bận tâm, con xin nguyện trọn đời, luôn luôn ủng hộ cho, các chúng sinh đau khổ, trong cõi Diêm Phù Đề, nếu biết bỏ việc ác, chăm tu các điều thiện, thì khi sinh khi tử, thảy đều được an vui. Con chỉ xin nguyện rằng: Các loại chúng sinh kia, tới khi sinh khi tử, nếu theo được lời con, chớ làm các việc ác, vâng làm các việc thiện, thì không có người nào, là không được giải thoát”.
Lúc bấy giờ, Đức Phật liền bảo với Bồ Tát Địa Tạng rằng: “Ông Đại Quỷ Vương đây, làm chủ về Thọ mạng, đã trải qua trăm nghìn, đời làm Đại Quỷ Vương, để ủng hộ chúng sinh, trong lúc sinh lúc tử, bậc Quỷ Đại Sĩ ấy, vì lòng đại từ bi, mà phát nguyện hiện làm, thân thể Đại Quỷ Vương, chứ thực không phải nghiệp, bị đọa vào loài Quỷ. Từ đây trở về sau, một trăm bảy mươi kiếp, tu hành sẽ thành Phật, hiệu Vô Tướng Như Lai, kiếp tên là An Lạc, thế giới là Tịnh Trụ, thọ mạng của Phật đó, nhiều kiếp chẳng thể tính. Này Địa Tạng Bồ Tát, công việc Đại Quỷ Vương, đem lợi ích cho đời, thật chẳng thể nghĩ bàn, chúng Trời Người đời sau, nhờ ơn tế độ này, số lượng nhiều khôn xiết, thảy đều được giải thoát”.