Tìm kinh sách
 
        Kinh Sách FULL

Lễ kính chư phật tôn kính đối với chúng sanh không đồng không gian duy thứ

Lễ kính chư phật tôn kính đối với chúng sanh không đồng không gian duy thứ

Chương 1: [Tập 1]: Thân Bằng Quyến Thuộc Mong Muốn Lập Bài Vị Trong Pháp Hội Tam Thời - Phần 1

 
Xin chào các vị đồng tu, chào các vị!
Hôm nay hậu học có vinh hạnh được giới thiệu cùng với mọi người, chúng ta làm thế nào kính trọng hết thảy chúng sanh trong không gian không đồng duy thứ khác. Tôi tin rằng rất nhiều người đều đã từng tham gia qua rất nhiều rất nhiều những lần pháp hội lớn nhỏ khác nhau. Trong Tịnh Độ tông, pháp hội thường thấy nhất chính là pháp hội Tam thời hệ niệm. Trong kỳ pháp hội, mỗi vị cư sĩ đều sẽ vì gia đình quyến thuộc của chính mình hoặc là các vị thường trú bên trong những đạo tràng này cũng sẽ vì tất cả những người quá vãng mình biết mà lập bài vị cho họ, vì họ mà siêu độ. Hậu học trong những năm gần đây, về mặt này cũng đã từng gặp qua rất là nhiều những ví dụ chân thực. Một số đồng tham đạo hữu muốn hậu học đem những việc phát sinh của bản thân trong những năm gần đây và của tất cả các bạn bè khác mà giảng nói ra tất cả những ví dụ thực tế đã xảy ra này, hy vọng chúng ta trong lần kế tiếp, khi gặp phải những pháp hội giống như vậy, chúng ta biết làm thế nào để lễ thỉnh những chúng sanh này, làm thế nào giúp đỡ chúng sanh trong nhiều không gian không đồng duy thứ như vậy, làm thế nào để khiến họ trong một pháp hội nhận được tất cả lực gia bị của chư Phật Bồ Tát, có thể từ đó lìa khổ được vui, phát nguyện cầu sanh Tịnh Độ, cho nên hôm nay hậu học có được vinh hạnh này, có thể đem tâm đắc trong mấy năm gần đây báo cáo với mọi người từng việc một.
Nhớ lại mười mấy năm về trước, khi vừa mới tiếp xúc với Phật pháp, ở tại thư viện Phật giáo Hoa Tạng Cảnh Mỹ Đài Loan. Thời điểm đó, Pháp hội rất ít phổ biến, tôi còn nhớ mỗi năm chỉ có khoảng chừng hai lần, một lần là Thanh Minh Pháp hội, còn một lần nữa vào khoảng tháng bảy là Trung Nguyên Pháp hội. Vào lúc đó tôi cũng rất ít tham gia những Pháp hội này, vì tôi thì không thường lui tới đạo tràng, duy nhất chỉ có nghe Lão pháp sư giảng kinh thuyết pháp. Lúc đó rất kỳ lạ, chỉ cần sắp sửa đến trước kỳ Pháp hội, hậu học liền mơ thấy rất nhiều những gia thân quyến thuộc đã quá vãng cứ lần lần lượt lượt trong giấc ngủ liền mơ nhìn thấy được họ. Trước khi còn chưa học đến Phật pháp thì vốn chưa từng có hiện tượng này, sau khi học Phật thì cảnh trong mơ làm tôi cảm thấy rất đặc biệt. Sau khi nằm mơ xong, cách chừng khoảng năm hay sáu ngày thì đã nhận được thông báo của kỳ Pháp hội. Đến lúc này thì tôi liền bỗng nhiên ngộ ra, thì ra tất cả những người thân quyến thuộc đã quá vãng này mong muốn ta có thể lập bài vị cho họ. Trong đó đặc biệt nhất chính là ông ngoại tôi, cũng là vào một lần trước kỳ Pháp hội, tôi vẫn còn chưa nhận được thông báo, trong giấc mộng đó ông đã xách một thùng nước rất to, chậm chạp bước từng bước về phía tôi, rồi nói với tôi (gọi tôi bằng nhũ danh): “Con có nhiều tiền nhất”. Ông vừa nói vừa xách một thùng nước: “Con có nhiều nước nhất, nước của con nhiều nhất, ta muốn chia của con một chút sang đây”. Tướng mạo ông ngoại hiện ra trong cảnh mộng ấy cũng rất là hiền từ, ông nói tôi có rất nhiều nước, muốn đến xin của tôi một ít nước, tay xách thùng nước. Sau khi tỉnh mộng, tôi ngầm hiểu ông ngoại nhất định có yêu cầu với tôi, không lâu sau đó quả nhiên là nhận được thông báo từ Pháp hội. Ông ngoại cứ liên tục làm như thế đại khái cũng ba đến bốn năm, từ đó về sau thì không còn mơ thấy ông nữa. Sau này thì tôi biết được, sau khi ông ngoại qua đời thì không tốt lắm, vì ông khi sinh tiền, lúc còn trai trẻ đã từng có một khoảng thời gian hành ghề đồ tể dê (tức là giết dê). Chúng ta hiểu rằng tạo sát nghiệp thì quả báo của ông sẽ rất xấu. Từ trong “Phật thuyết Địa Ngục Chư Kinh Tập Yếu” chúng ta có thể thấy được, phàm là tạo sát nghiệp thì tương lai chỗ mà họ sinh vào gần như đều là ở trong đường địa ngục. Chúng ta biết được việc giết dê ngày trước là lấy một con dao lưỡi lê rất dài, đâm vào từ chỗ yết hầu, sau khi đã chết hẳn thì từ từ cắt xẻ con dê ra, cho nên ông ngoại vào những năm cuối đời, ông bị bệnh chính là yết hầu sinh bệnh, sau đó rất đau đớn vì yết hầu đã sinh ra một cái bướu độc rất to, khiến việc hít thở gặp rất nhiều khó khăn. Ông như vậy mà ra đi. Sau khi tôi học Phật, tôi biết ngoại tôi nhất định rất khổ sở, mới phải tìm đến tôi xin nước, tìm tôi để giúp đỡ ông. Đây là những năm đầu học Phật tôi đã mơ thấy gia thân quyến thuộc nương vào giấc mơ tìm tôi nhờ giúp đỡ.
Trong khoảng thời gian đó, có một số đồng nghiệp tương đối gần gũi và thân cận cũng đã đến thỉnh giáo với tôi, vì họ biết tôi đã học Phật rồi, cho nên cũng có một số vấn đề đến hỏi tôi. Họ nói gần đây rất kỳ lạ, cứ hay mơ thấy người đã mất, không hiểu là có ý nghĩa gì? Tôi đương nhiên biết được những người này cũng muốn dựa vào vị đồng nghiệp này để lập bài vị siêu độ cho họ, chân thật giúp đỡ họ lìa khổ được vui, cho nên tôi liền nói với vị đồng nghiệp này: “Họ đại khái là có thỉnh cầu nơi bạn, biết được bạn rất thân với tôi, cho nên bạn nhất định sẽ đến hỏi tôi”. Người ấy sau khi nghe xong cảm thấy rất thú vị và cũng rất có lý. Mấy năm sau thì không còn xảy ra chuyện đó nữa, vì sau khi gặp được tôi và biết được tôi là một người học Phật, người ấy mới có những cảm ứng này. Sau đó người ấy mỗi năm đều có tình hình tương tự như vậy, cứ vào cái đêm trước kỳ Pháp hội cũng nằm mơ thấy người đã mất đến báo mộng, người ấy cũng đương nhiên đã phải nhờ tôi mấy năm, giúp người đó để viết những bài vị siêu độ này. Những bài vị này chỉ cần gặp được đạo tràng của Tịnh Tông, lúc mà có viết bài vị (lúc có Pháp hội), tôi nhất định không thể quên những người trong họ hàng quyến thuộc đã qua đời, nhất là những người mà lúc sinh tiền đã hành những nghề không tốt cho lắm, nhất là nghề sát sinh, tôi đều sẽ chủ động vì họ mà viết lập bài vị.
Trong khi viết bài vị, cũng đã phải khởi tâm động niệm thỉnh mời họ đến đạo tràng này để lắng nghe Phật pháp. Mấy năm trước tôi không có sự cung kính giống như mấy năm gần đây, vì trong mấy năm trở lại đây đã gặp phải những sự việc trong thực tế, khiến tôi càng thể hội được nhu cầu và sự bức bách của chúng sanh.
Vào mấy năm trước, hậu học có một lần nằm mơ vào đêm trước ngày lễ thanh minh. Trong giấc mơ ấy, tôi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, tất cả những cảnh tượng trong mơ đều rất âm u, đều rất bi thảm, vì tất cả những người muốn đi tảo mộ đều phải bước đi một cách khó khăn trên vùng đất sình lầy, gần như mỗi bước chân đều bị đất sét giữ lại, muốn đi tảo mộ thật rất là khó khăn, cho nên nhìn thấy cảnh tượng ấy trong giấc mộng. Tiếp đó tôi liền cảm thấy tôi nên phải như thế nào để mà giúp đỡ những chúng sanh đã vãng sanh nhiều đến như vậy, những linh hồn này, làm thế nào để giúp đỡ họ? Sau khi tỉnh dậy, tôi liền kể với một vị Pháp sư là tôi đã có một giấc mơ như vậy, và thỉnh mời vị Pháp sư ấy có thể vì tiết thanh minh lần này mà cử hành một lần Pháp hội Tam Thời Hệ Niệm. Vị Pháp sư này bình thường không làm Pháp hội, nhưng qua việc tôi đem cảnh tượng trong giấc mơ ấy kể cho Pháp sư nghe xong, Ngài cũng cảm thấy có thể vì chúng sanh có nhu cầu này, thông qua giấc mơ đến để mà khải thỉnh, nên Pháp sư cũng đã vui vẻ đồng ý.
Ở phương diện này hậu học tôi cũng không hiểu lễ tiết lắm, thế là đành thỉnh giáo vị Pháp sư này là tôi cần phải chuẩn bị gồm những thứ gì để cúng dường hết thảy chúng sanh? Chúng tôi cần phải lập bao nhiêu bài vị, làm sao để mời họ đến nghe pháp? Sau đó chúng tôi có cần phải mời khách hay không? Tôi liền hỏi vị Pháp sư như vậy. Pháp sư Ngài liền nói điều này thật là vô cùng quan trọng, Ngài đưa ra một ví dụ như thế này.
Ngài nói, đã từng có một vị hộ pháp đã hộ trì cho đạo tràng trong nhiều năm, khi người thân vị ấy qua đời liền đến để xin nhờ Pháp sư đi đến nhà vị ấy, vì họ mà làm một Pháp hội tam thời hệ niệm. Vị Pháp sư này cũng không có cách nào để từ chối, vì bình thường vị hộ pháp này dốc hết sức mình hộ trì đạo tràng, cho nên cũng đã phải nhận lời. Khi đến nhà cư sĩ này, Ngài nhìn thấy những cơm canh vật cúng mà họ chuẩn bị rất là thịnh soạn, có thể nói là đựng đầy những túi lớn những mâm lớn thật thịnh soạn, nhưng mỗi một túi mỗi một mâm đều được gói lại rất kỹ, gói rất là ngay ngắn, vì nhà vị cư sĩ này ở gần bờ biển, cho nên gió cát rất là mạnh. Pháp sư nhìn thấy tình hình như vậy liền đề nghị với họ, chúng ta đã mời rất nhiều chúng sanh đến đây, mời họ ăn một bữa cơm cũng giống như mời người vậy, việc người chết như người sống, cũng cần phải có lễ tiết này để cung kính đối đãi họ thì mới phải, cho nên Pháp sư liền đề nghị chủ nhà đem tất cả những cơm canh có miếng màn che mở ra một chút, mở lộ bốn góc, đem những túi những gói đồ ăn lớn như là kẹo cắt ra, để bày tỏ chúng ta đối với những chúng sanh này, lễ kính đối với những quỉ thần này. Vị cư sĩ này bèn bảo là không được, tôi mà đem những đồ ăn này mở ra hết, khi xong lễ muốn đem cho người ta thì sẽ bị bẩn, người ta sẽ không muốn lấy đâu, có thể sẽ không còn ngon nữa. Vị Pháp sư này cũng không còn cách nào, đành phải hằng thuận chúng sanh, và Pháp hội được tiến hành theo đúng hạn định. Lúc đi ngủ vào tối ngay ngày hôm đó, Pháp sư đã nằm thấy một giấc mơ, tất cả những chúng sanh này đều đi đến nói với Ngài, chúng tôi đã đến nghe pháp rồi nhưng mà chúng tôi không ăn được một món nào cả, chúng tôi đều không thể ăn được món gì, ông dâng nhiều như vậy mà chúng tôi không ăn được, cho nên ngày hôm sau Pháp sư đành phải làm bù một lần Tam Thời Hệ Niệm.
Khi tôi nghe sự việc mà vị Pháp sư nói với tôi, thì ra làm Tam Thời Hệ Niệm, làm pháp hội siêu độ cho tất cả, đối với tất cả chúng sanh đều phải thật là cung kính và cũng phải mời họ một bữa, ngay trong khi thí thực có thể khiến họ được một bữa với phẩm vật thật thịnh soạn, cho nên tôi liền hỏi Ngài rằng tôi nên làm những gì. Ngài nói tôi hãy yên tâm về việc này.
Về phía chúng tôi, vào buổi tối đêm trước, chúng tôi đem tất cả những bài vị này dùng cách viết sớ văn viết lên trên một tờ giấy lớn, gấp lại một cách vuông vắn, nếu có thời gian thì kẻ thêm đường thẳng, đem hết tất cả những bài vị này mà xếp lên. Trước đó một đêm thì vân tập hết tất cả các cư sĩ, đồng tham đạo hữu cùng nhau đến đạo tràng, trước đọc tụng cúng dường một bộ kinh Vô Lượng Thọ. Sáng hôm sau là ngày làm pháp hội, ngay từ buổi sáng liền dâng cúng những đồ ăn thật ngon thật thịnh soạn, thỉnh mời hết thảy chúng sanh trong các bài vị cùng nhau đến mà hưởng dụng. Bữa sáng xong thì lại làm tiếp bữa trưa, và cũng phải thật là thịnh soạn. Tiếp tục là pháp hội cho đến tối, lại đổi đồ ăn khác cũng thật thịnh soạn, dâng cúng ngay tại đạo tràng.
Sau khi Ngài nói với tôi, tôi rất cảm động, thì ra họ làm một lần Pháp hội là dụng tâm đến như thế, chân thành cung thỉnh tất cả những chúng sanh không đồng không gian duy thứ này đến như vậy, long trọng như vậy, lễ kính như vậy. Sau khi tôi được nghe Pháp sư khai thị một lần như vậy, về sau khi mỗi lần gặp được pháp sự Tam Thời Hệ Niệm, thì tôi đều vô cùng cung kính. Phàm là những khi mà tôi có viết bài vị, tôi nhất định rất là cung kính mà lễ thỉnh những chúng sanh này.
Sau này Pháp sư cũng có nêu ra một ví dụ. Ngài nói, có một lần cũng là gia thân quyến thuộc của một vị hộ pháp có một qua đời, cũng đã đến một nơi còn rất hẻo lánh cử hành một kỳ Pháp hội nho nhỏ, Pháp sự Tam Thời Hệ Niệm, cũng chỉ là làm một Pháp hội Di Đà khoa nghi rất đơn giản mà thôi. Sau khi Pháp hội kết thúc, đột nhiên có một vị nữ chúng bị hồn quỷ nhập thân. Vị nữ chúng này liền vừa lăn lộn vừa bò vào bên trong. Sau khi bò vào trong thì đột nhiên lên tiếng, nói ra giọng nói không giống bình thường. Vị ấy nói hồn phách quỷ dựa vào thân của vị cư sĩ này đã ở tại nơi này hơn mấy chục năm nay rồi, đã gần được 100 năm rồi, xưa giờ chưa từng nghe qua pháp gì hay đến vậy, hôm nay mới có cơ duyên nghe được pháp hay đến thế, vị ấy tương lai có thể được siêu độ có thể vãng sanh, cho nên muốn dựa vào thân của một vị cư sĩ để mà nói lời cảm tạ. Vị ấy cũng nói là người lân cận với nhân sĩ ở nơi nào. Sau khi hồn quỷ đi rồi họ hỏi thăm quả nhiên có người này. Người này khi tuổi còn rất trẻ do đã tự sát mà chết đi, hồn phách từ đó cứ ở đây mà không đi đâu. Cho nên sau khi trải qua sự việc đó, vị Pháp sư này Ngài đã sâu sắc thể hội được, chúng ta mỗi khi làm một pháp hội thì sẽ có chúng sanh trong tận hư không pháp giới không đồng không gian duy thứ, chỉ cần là có duyên, họ có thể đều sẽ đến pháp hội để mà lắng nghe. Ngài cũng nói với tôi, chúng ta làm bất kỳ một pháp hội nào, trong mỗi một khâu mỗi giai đoạn đều phải rất là cẩn thận, rất là thận trọng để cung kính họ. Tôi cũng thấy được họ lúc đó đã làm một chiếc xe cưỡi gió nhỏ, tiếp đó còn mua thêm một số món đồ chơi nhỏ. Tôi hỏi vị pháp sư này một cách đầy hiếu kỳ là làm Pháp hội còn cần những đồ chơi này để làm gì? Ngài liền nói rằng, những đồ chơi này đặt ở dưới bàn cúng có miếng vải bố che xung quanh, có thể có những loài bò bay xuẩn động, hoặc giả một số linh hồn trẻ con còn nhỏ, chúng dù đến pháp hội nhưng có khả năng là không thể nghe pháp, những đồ chơi này cũng là để cúng cho chúng, khiến chúng cũng có thể rất hoan hỷ ngay tại hội trường. Tôi thấy rất là đặc biệt, nhận được sự dẫn dắt rất xúc động, vị Pháp sư này quả thực là chú ý mọi mặt, hết thảy đều vì chúng sanh mà suy nghĩ.
Mấy năm gần đây, tôi có được cơ duyên thân cận bên Lão Pháp Sư, nghe được và cũng chính mình thấy được, đã có rất là nhiều những câu chuyện rất có cảm ứng. Đặc biệt vào năm 2001, thời điểm lúc đó có một nhà ngoại cảm, có rất nhiều chúng sanh dựa vào vị ngoại cảm này, yêu cầu Lão Pháp Sư quy y cho bọn họ. Lúc đó người yêu cầu được quy y vô cùng nhiều, cho nên tôi được ủy nhiệm viết giấy quy y, đã viết hết mấy chục tờ, chữ số viết trong những giấy chứng nhận quy y này có lúc viết là mấy chục triệu, mấy trăm triệu hết thảy chúng sanh trong địa ngục. Thế cho nên trong khi viết, tôi đã cảm nhận được những chúng sanh này là vô cùng khổ. Tại vì rất khổ, nên mới tận hết phương pháp thông qua nhà ngoại cảm xin nhờ Lão Pháp Sư quy y cho họ.
/10
 

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật   

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây