Tìm kinh sách
 
        Kinh Sách FULL

Lễ kính chư phật tôn kính đối với chúng sanh không đồng không gian duy thứ

Lễ kính chư phật tôn kính đối với chúng sanh không đồng không gian duy thứ

Chương 2: [Tập 1]: Thân Bằng Quyến Thuộc Mong Muốn Lập Bài Vị Trong Pháp Hội Tam Thời - Phần 2

 
 

Sau khi quy y xong, làm nghi thức như thế nào để phát giấy quy y cho họ? Khi đó họ thông qua nhà ngoại cảm yêu cầu là vào giữa đêm, đốt cho họ những giấy quy y này. Lúc đó hậu học cũng ở đó, nhà ngoại cảm nói rằng đến lúc trời đêm tối đen như mực, yêu cầu mang máy quay phim quay lại. Vào lúc đó chúng tôi chỉ nhìn thấy toàn là một màu đen tối tăm, cái gì cũng không nhìn thấy, qua nhà ngoại cảm chỉ dẫn, nói phải quay chỗ này phải quay chỗ kia, quay bên này quay bên kia, sau khi quay xong thì vị ấy yêu cầu đem phát hình ra xem. Vào lúc đó, từ ngay trong màn hình ti vi, tôi nhìn thấy trong chiếc thùng đốt vàng mã những tờ quy y từ từ bay lên cao, từ một tờ giấy chứng nhận quy y nhỏ mà hóa thành những khối lập thể lớn có màu vàng, từ từ chầm chậm mà bay lên trên cao, bên cạnh thì xuất hiện một vị quỷ vương chỉ với một cái đầu. Sau khi xem xong tôi đã vô cùng cảm động, ngay lập tức tôi đã hiểu được những chúng sanh này đích thực là rất khổ. Thông qua đoạn phim khiến tôi hoàn toàn tin tưởng là thực sự có một sự việc như vậy, cho nên sau khi xem xong thì đối với cái khổ của chúng sanh không đồng không gian duy thứ càng có thể khiến tôi cảm động lây.
Vào khoảng ba năm trước, tại Tịnh Tông Học Viện Úc Châu, khi đó là kỳ Phật thất đầu tiên. Ngày cuối của kỳ Phật thất là pháp hội siêu độ Tam Thời Hệ Niệm, hậu học có cơ duyên được giao nhiệm vụ thụ lý công việc viết bài vị. Lúc đó tôi nghĩ là mình có cơ duyên phục vụ cho chúng sanh, tôi phải cố gắng hết sức mà suy nghĩ, chúng sanh nào chúng ta cũng đều nên chủ động lập bài vị cho họ, thỉnh mời họ đến để nghe pháp, thỉnh mời họ đến tiếp nhận sự giáo huấn của Phật Bồ Tát, hy vọng dựa vào Phật lực gia trì, dựa vào cầu siêu của Pháp hội, khiến họ có thể từ trong đó hiểu được, khiến họ có thể sau khi nghe Pháp thì hiểu được mà phát nguyện vãng sanh Cực Lạc thế giới, mới có thể thoát khỏi sự thống khổ của địa ngục. Sau khi tôi khởi tâm động niệm như vậy, từ các nơi trên thế giới cũng có rất nhiều người đều đã đến Học Viện Tịnh Tông và cũng có vài người bạn cũ, cũng là bạn thân đã nhiều năm rồi, tôi liền nghĩ, nếu như là từ nước Mỹ đến đây, tôi hy vọng họ có thể nhớ lại, mời họ hãy viết ra những tai nạn đã xảy ra ở nước Mỹ trong mấy trăm năm trở lại. Nếu như là từ Đông Nam Á bên này, mỗi một quốc gia tôi chọn ra một vị, nhờ họ nhớ lại xem nơi nước họ có những tai nạn gì tương đối đặc thù, xin họ viết ra một danh sách, viết những tên gọi. Dường như là chỉ trong vòng một đến hai ngày rất nhanh chóng đã đem tất cả những tai nạn đã xảy ra ở khắp các nơi trên toàn thế giới trong mấy trăm năm nay toàn bộ thu thập trở lại. Tôi lại mang về nhà để tối từ từ mà viết.
Sau khi viết xong, tôi nghĩ chúng tôi hôm nay đã viết nhiều bài vị như vậy, chúng tôi làm sao để lễ thỉnh họ? Tôi liền nghĩ, học viện đã giao nhiệm vụ này cho tôi rồi, thì tôi nên phải thay mặt cho học viện mà hết lòng chào đón họ vậy, mời họ đến nơi này để mà văn kinh thính pháp, nên mỗi lần viết xong một trang có mười cái tên, mỗi tên tôi đều nhất nhất lễ thỉnh mời họ đến nơi này văn kinh thính pháp; sau khi mà nghe kinh nghe pháp xong, lại hy vọng họ có thể tiếp tục đến đây lâu dài để lắng nghe Lão Hòa thượng giảng về “Kinh Hoa Nghiêm”, hoặc giả là cả thế giới các nơi đều truyền phát ra các loại kinh điển khác nhau, mời họ có thể đến tại chỗ gần nhất mà học tập, mà huân tập. Vì tôi đã nghĩ đến ông ngoại mình, nghĩ đến gia đình quyến thuộc, tôi đều phải liên tục viết trong mấy năm, họ mới không còn vào trong giấc mộng của tôi, cho nên tôi nghĩ nghe Phật pháp thì cũng giống như là chúng ta vậy, không phải là nghe một, hai lần thì có thể hiểu, mà nhất định là cũng giống như con người phải huân tu lâu dài, phải học tập trong thời gian rất dài mới có thể buông bỏ được hoàn toàn, mới có thể hiểu và phát nguyện cầu sanh Tịnh Độ.
Khi đó tôi đã viết xong rất nhanh chóng. Sau khi viết xong, đương nhiên sẽ có người đến đem những bài vị đã viết xong đi dán. Khi đó chúng tôi đã triệu tập một tốp thiện nguyện viên, tôi cũng đã nói với họ, chúng ta nên phải thật sự cung kính đối với những chúng sanh này, cũng như là việc bố trí trong hội trường vậy, phải bố trí sắp xếp cho thật tốt, tất cả sự sắp xếp cần phải được ngay ngắn chỉnh tề, nhìn thấy phải thật ngay ngắn, nhìn qua một cái là thấy hết. Tôi còn có một yêu cầu nhỏ, tôi nói khi dán bài vị lên, khi sắp xếp các bài vị, chúng ta phải một lòng thật cung kính mà bố trí sắp xếp hội trường như vậy cho họ, cho nên trong tâm phải niệm thầm Phật hiệu chứ không thể nói chuyện, mọi người lại càng không thể nào bàn tán nói chuyện vào những lúc đó, nhất định phải dùng tâm thật cung kính để bố trí sắp xếp cho họ.
Tất cả những cư sĩ đến từ khắp các nơi, họ đều vì người trong gia đình quyến thuộc của mình mà viết bài vị. Khi đó phàm là những người viết bài vị thì tôi đều nói với họ, bạn nên lấy những tờ giấy này viết ra những người này, người siêu độ là ai, lịch đại tổ tiên do ai viết, gồm cả oán thân trái chủ nhiều đời, hết thảy bạn đều nên ghi chép để lưu lại; tờ giấy này bạn không thể để mất, vả lại phải nhất nhất mà lễ thỉnh, bạn đi vào Niệm Phật Đường thì cũng phải mời họ đến cùng bạn để mà niệm Phật. Nếu như là bạn tự viết vì những oán thân trái chủ của mình, vậy thì bạn cũng phải thật cung kính mà sám hối với họ. Sau khi sám hối xong, thỉnh họ vào trong Phật đường để mà nghe kinh nghe Pháp, dựa vào cơ hội này hóa giải oán hận của đôi bên, hận thù của đôi bên, tiến tới có thể khuyến khích nhau hy vọng dựa vào Phật lực gia trì, từ nay về sau mọi người có thể phù trợ lẫn nhau trên con đường giác ngộ, động viên lẫn nhau như vậy thì mới phải. Tất cả những người đến để đăng ký bài vị tôi đều nhất nhất giảng giải nói rõ với họ, nhất định phải làm được như vậy.
Nếu như là vì lịch đại tổ tiên, tôi hy vọng họ còn phải làm cho được ba điểm nữa. Một là nếu như những vị tổ tiên này đã được vãng sinh rồi, hoặc giả là sanh thiên, hoặc giả họ đã nghe được Phật pháp, vãng sanh đến Cực Lạc thế giới, hoặc là nói họ còn đọa trong tam ác đạo, bạn cần phải khải thỉnh như vầy.
Nếu như là đã được vãng sanh đến Cực Lạc thế giới, hy vọng họ có thể đến mà dẫn dắt con cháu đời sau, hy vọng họ đến nơi này chung tay góp sức, dẫn dắt hậu bối, dìu dắt con cháu đời sau cũng có thể cùng niệm Phật vãng sanh Cực Lạc thế giới, mà còn có thể tăng cao thêm phẩm vị.
Còn nếu như đọa lạc vào trong ác đạo, bạn phải khẩn thỉnh Địa Tạng Bồ Tát, hy vọng dùng tâm chân thành của bạn cảm động Địa Tạng Bồ Tát có thể dẫn dắt gia thân quyết thuộc của bạn đến tại hội trường này mà nghe kinh nghe pháp, mong rằng họ có thể sớm thoát ly hoàn cảnh địa ngục thống khổ như vậy.
Nếu như nói đã đầu thai vào súc sanh hay cõi khác hoặc là cõi người, thì phải khẩn thỉnh chư Phật Bồ Tát khiến những người trong thân bằng quyến thuộc của bạn thọ sanh trong các cõi khác, những người trong thân bằng quyến thuộc đã qua đời cũng có thể có cơ duyên nghe được Phật pháp, ngay đời này hoặc là đến tận đời vị lai đều có thể vãng sanh đến thế giới Cực Lạc.
Khi tôi nhận công việc thì tôi không sợ phí tổn lời nói, thế nên tôi tận sức đem những gì tôi biết được nói cho tất cả những cư sĩ đến viết bài vị, hy vọng họ có thể chân thật nhờ vào pháp hội này có thể giúp đỡ hết thảy chúng sanh ở tầng không gian duy thứ khác, để họ chân thật có thể lìa khổ được vui. Trong thời gian tôi đang viết bài vị, cũng có rất nhiều đồng tu họ có cảm ứng rất đặc biệt, đều sẽ chạy đến để nói với tôi. Trong đó có một vị Pháp sư, lúc trước chúng tôi cũng không phải là thân nhau lắm, nhưng vì cơ duyên viết bài vị, tôi đã giảng giải cần phải lễ thỉnh như thế nào. Thầy ấy rất là tán thành, thầy đã nói với tôi rằng, lúc trước thầy cũng viết bài vị, đã viết cho tất cả gia thân quyến thuộc, thầy lấy làm thoải mái trong lòng vì đã tận hết một phần sức lực mà lập bài vị cho họ. Nhưng trước giờ thầy chưa từng nghĩ qua là nên tiến thêm một bước nữa để mà lễ thỉnh họ, tiến thêm một bước đối với những oán thân trái chủ mà mình đã viết ra cung kính sám hối hay là thật tâm lễ thỉnh họ đến để lắng nghe Phật pháp. Sau khi tôi trao đổi với thầy ấy như vậy, thầy rất vui mừng, thầy đã viết một chồng bài vị khá dày, vội vàng đến trước mặt Phật nhất nhất lễ thỉnh. Sau khi lễ thỉnh xong cũng đã rất trễ, nên thầy liền đi ngủ. Đến sáng hôm sau, thầy liền đến nói với tôi rằng, thầy đã sót vài người. Tôi nói: “Thầy làm sao mà bị sót?”. Thầy nói rằng vào lúc giữa đêm, khi mà thầy đang ngủ, thầy đã mơ thấy một người thân đã quá vãng kéo chiếc áo của thầy, gọi tên nhũ danh của thầy, người đó nói: “Sao mà ông lại để sót tôi vậy chứ?”. Sau khi thầy tỉnh dậy, nhớ ra đúng là thầy đã để sót người ấy. Vì khi sinh tiền, vị trưởng bối này làm công việc không phải là tốt lắm nên khi chết vãng sanh cũng đặc biệt khó khăn, cho nên thầy vội vàng bổ sung. Cũng trong đêm hôm đó, ngoài việc nằm mơ thấy vị trưởng bối này ra, còn có hai vị bà con xa nữa, một đời làm công việc mổ heo. Sau khi nằm mơ thấy vị trưởng bối đó kéo áo nói với thầy xong, liền tiếp đến hai cha con người bà con xa này (đều là một đời làm nghề mổ heo) đến thị hiện cho thầy ấy, cho nên thầy ấy nói sao mà cảm ứng mạnh như vậy. Từ đó về sau, bất cứ khi nào thầy viết bài vị, thầy đều không dám tùy tiện để qua một bên, mà thầy đem nhập lại vào máy vi tính, thầy từ trên máy vi tính làm lại một tờ mới. Ông nói, ước tính cũng có một đến hai trăm người. Cho nên thầy mỗi lần nghe kinh, bất luận là nghe giảng về kinh điển trực tiếp ngay tại chỗ, hay là bằng cách nào khác, chỉ cần là khi thầy nghe kinh nghe pháp, thầy nhất định đều lễ thỉnh tất cả những người trong trang bài vị này, hy vọng họ cũng có thể đến cùng nhau học tập Phật pháp. Hai ba năm trở lại đây, thầy nói với tôi, trên con đường học Phật hay làm những công việc khác, thầy cảm thấy là thuận lợi hơn nhiều so với trước, cho nên thầy cũng sâu sắc thể hội được, năng lực của siêu độ là vô cùng lớn, cũng rất khó mà tính đếm.
Ngay lúc đó cũng có một vị lão Bồ Tát, bà viết xong bài vị, bà bằng mọi cách có thể đã nghĩ ra hết và đã viết vào bài vị hết rồi, thế nhưng vào một hôm mới sáng tinh mơ đã chạy đến và nói với tôi: “Tôi sót mất một người rồi, xin khẩn trương cho”. Tôi phải khẩn trương viết vào cho bà. Bà kể lại rằng lúc bà đang lạy Phật, vừa lạy xuống một lạy thì hiện ra hình của một người, đó là hình của một phụ nữ, cũng chính là bà thông gia. Bà thông gia đã qua đời rất nhiều năm rồi, bà ấy nói rằng: “Bà thông gia sao vô ý vậy? Những người khác thì bà viết nhiều như vậy, sao lại để sót tôi cho được chứ?”. Vị lão Bồ Tát này lạy một lạy rồi vội vàng chạy đi tìm tôi ngay, nhanh chóng viết bổ sung thêm ngay cho bà một bài vị nữa.
Ngoài ra còn có một vị lão cư sĩ, khi ông đang viết bài vị, ông nhớ đến đứa cháu trai mười mấy tuổi của mình, do vì bị bệnh về đường ruột, buổi chiều chuyển đến bệnh viện thì buổi tối đã qua đời. Khi đó ông nói với tôi, sao có mỗi cái tên ông nhớ không ra, cái tên này ngay một chữ cũng không nhớ được, cho nên ông không dám viết. Tôi liền nói được, sau khi ông gọi điện hỏi thăm về cái tên cho chính xác, thì tôi lại viết bổ sung cho ông. Sự việc này ông ấy quên mà tôi cũng quên luôn, vì thời gian pháp hội khiến mọi người đều rất bận rộn, muốn gặp mặt thì thật là không dễ dàng. Một hôm vào buổi sáng, tôi đi đến một nơi khác để bổ sung thêm vài bài vị, tôi nhìn thấy ông ấy đang nghĩ ngơi ở đó. Tôi liền hỏi: “Ông làm sao vậy?”. Ông nói rằng ông từ chiều ngày hôm qua cho đến sáng hôm nay bị bệnh thổ tả, không ăn cái gì bậy bạ mà toàn thân không có sức. Lúc đó tôi liền nhớ ra, ông không phải nói cháu của ông bị bệnh đường ruột sao? Bệnh đường ruột thì hiện tượng chính là thổ tả và thân thể không có sức. Ông nghe xong lập tức tỉnh ngộ ra là đã quên viết bài vị cho đứa cháu này của ông. Sau khi viết xong, buổi chiều thì tôi thấy ông ấy đã có thể ngồi dậy rồi, như không có bệnh gì. Chúng tôi mới hiểu được, phàm là bạn có khởi tâm động niệm muốn lập bài vị cho chúng sanh, muốn siêu độ cho họ, mà bạn quên hay là để sót mất, thì họ nhất định sẽ cố gắng nghĩ ra mọi phương cách khiến bạn hiểu ra sự thiếu sót của mình, nên khi viết bài vị thì có những cảm ứng như vậy.
Những cảm ứng này không chỉ xảy ra đối với hậu học, nghe nói tại đạo tràng Dalas ở nước Mỹ cũng xảy ra những chuyện giống như vậy. Người chủ quản – người phụ trách của đạo tràng ban đêm nằm mơ thấy có rất nhiều người gõ cửa rất cấp bách. Ấn tượng này rất là sâu sắc, nhưng ông trái lại nghĩ không ra điều này có ý nghĩa gì, thế là ông liền đi tìm hỏi pháp sư. Pháp sư nói với ông: “Nếu không trở ngại, ông hãy đến trước bài vị xem, đại khái có bài vị nào cần được viết mà ông đã bỏ sót không?”. Người phụ trách này liền đi một vòng đến trước tất cả các bài vị để xem thử, thì phát hiện có một bài vị rất quan trọng nhưng chưa viết, đó chính là cô hồn không ai cúng ở đây. Sau khi ông nhớ ra thì lập ngay bài vị. Sau khi lập xong thì hiện tượng này không còn nữa. Cho nên chúng ta mới hiểu được, các chúng sanh cũng rất chấp trước giống như con người vậy, họ cũng hy vọng có được một khu vực riêng. Chúng ta sắp xếp cho họ một khu vực riêng, họ có thể ở nơi đó một cách rất thoải mái, rất an định mà lắng nghe Phật pháp. Tại sao lại nói họ cũng rất là chấp trước một khu vực riêng như vậy?
Cũng có một vị đồng tu ở tại Úc Châu (di dân đến Úc Châu), bà ngoại của ông ở tại Đài Loan qua đời. Sau khi nhận được tin báo thì lập tức tại Tịnh Tông Học Hội lập cho bà một bài vị. Vị đồng tu này bình thường viết bài vị, chúng tôi cũng hay trao đổi những điều tâm đắc với nhau, nào là nhất định phải lễ thỉnh, phải cung kính mời họ, bạn siêu độ cho ai thì nên thay người đó khải thỉnh đến đạo tràng này. Sau khi ông viết xong thì ngay đêm hôm đó ông đã nằm mơ thấy bà ngoại của ông đang ở tại một đạo tràng niệm Phật rất là lớn, nhưng là đang ở bên ngoài cửa, và bà đã nói một câu: “Không thể vào thì có tác dụng gì?”. Nói xong câu nói như vậy thì ông tỉnh giấc. Sau khi ông tỉnh dậy ông liền suy nghĩ câu nói của bà ngoại: “Không thể vào thì có tác dụng gì?”, ông nghĩ không viết sai cũng không làm sai. Sau đó quả thực không kìm được, đến buổi chiều ông liền gọi điện thoại cho Ngài Tổng Hội Trưởng. Hôm đó Ngài Tổng Hội Trưởng không ở Học Hội, ông liền từ trong nhà mà xem, sau đó lấy tên tuổi mà đối chiếu với bài vị mới biết được thì ra là có một chữ bị viết sai. Viết sai một con chữ, linh hồn này liền không có cách nào đi vào trong để mà lắng nghe. Chúng tôi mới hiểu được, lập bài vị cho chúng sanh là một sự việc rất quan trọng, giống như là bạn nhận được một thư mời, bạn dựa vào thư mời mới có thể đối chiếu vào chỗ ngồi.
Có rất nhiều người nói rằng, bài vị mà chúng ta viết chưa xong, chúng ta cứ viết một cái là “hư không pháp giới tất cả chúng sanh” không phải xong rồi sao? Với tất cả chúng sanh của hư không pháp giới, viết một cái bài vị không phải đều đã xong rồi sao? Đúng là không sai, nhưng chúng ta cứ lấy con người mà nói, con người đã rất là chấp trước, những chúng sanh chịu khổ chịu nạn trong không gian không đồng duy thứ này, tôi tin là mức độ chấp trước của họ cũng không thua kém người chúng ta. Ba năm trước, khi tôi nhận nhiệm vụ lập bài vị, có một vị lão Bồ Tát là người ở Singapore nói với tôi, mỗi một lần mà gặp được pháp hội, chỉ cần có pháp hội thì bà liền nằm mộng thấy người chồng đã qua đời của bà, bà nói sao mà ông ấy cứ âm hồn không tan, đã chết được hai - ba mươi năm rồi còn gì, tại sao mà chỉ cần gặp phải pháp hội, ông ấy liền xuất hiện trong giấc mộng? Mỗi lần như vậy bà đều muốn lập bài vị cho chồng. Vị lão Bồ Tát này nói, phải chăng hiện giờ chồng của bà còn đang thọ khổ, còn đang chịu nạn? Bà khẳng định là thế, bằng không sẽ không phải mỗi lần bà gặp Pháp hội, thì mỗi lần Pháp hội đều đến để báo mộng. Tôi nói không thể nào. Bà cũng rất vui mừng, lần này thì cũng viết ra nữa, vì chồng của bà mà viết ra. Vốn là bà đã nói với tôi bà thật ngại đã viết nhiều như vậy. Tôi nói không có sao đâu, tôi chỉ là một cái cất tay, tôi có thể giúp đỡ họ, đây chỉ là một cái cất tay nên tôi rất làm sẵn lòng, bà không nên vì vậy mà cảm thấy ngại ngùng hay thế nào, vì tất cả Pháp hội của chúng tôi đều là để siêu độ những linh hồn quá vãng này, chúng tôi có cơ duyên mỗi lần làm một Pháp hội, chúng tôi có thể phục vụ họ thật là một vinh hạnh cho chúng tôi. Vả lại, chúng ta hãy thử nghĩ xem, những chúng sanh này, có ai không phải đã từng sanh thì cũng từng làm người, giống như chúng ta vậy, chúng ta hãy cân nhắc một đời này của mình, nếu như không thể vãng sanh đến Cực Lạc thế giới, tương lai đọa địa ngục chịu khổ nạn vẫn sẽ có mặt chúng ta, chúng ta cũng rất có khả năng luân hồi trong không gian không đồng duy thứ để làm những chúng sanh khổ nạn này. Sau khi tôi nói như vậy thì những người này liền không còn cảm thấy cứ mỗi lần đều viết nhiều bài vị đến như vậy, có đem đến cho các bạn cho học viện phiền phức hay không? Tôi nói không thấy phiền, tuyệt đối không thấy phiền, vì chúng sanh phục vụ là vinh hạnh của chúng tôi, chúng tôi có cơ duyên như vậy, có cơ hội như vậy, bất kỳ chúng sanh nào chúng tôi đều hy vọng có thể viết giúp cho họ. Nếu như họ vì lòng thành của chúng tôi, chúng tôi chân thành phát ra lòng tin như vậy, tin tưởng họ nhất định có thể cảm nhận được, nhất là oán thân trái chủ.
Từ thực nghiệm về nước kết tinh của tiến sĩ Giang Bổn Thắng, chúng tôi càng có thể chứng minh, phàm là chúng ta dùng tâm chân thành để phát ra lòng tin, chân thành mà sám hối đối với họ, hết lòng thỉnh mời họ đến với Pháp hội để lắng nghe Phật pháp, tin chắc rằng đều có thể nhận được rất nhiều cảm ứng, và cũng có thể vì chúng ta đã giúp đỡ như vậy mà họ cũng có thể sớm nhận được siêu độ lìa khổ được vui. Cho nên chúng ta không nên xem thường mỗi một lần làm Pháp hội, lần làm Pháp hội kỳ này nói không chừng chính vì lòng chí thành của bạn, bạn có thể cảm động oán thân trái chủ của mình, nói không chừng chỉ một lần thỉnh mời hết lòng của chúng ta, tất cả lịch đại tổ tiên của bạn đều vì nhờ bạn đã rất cung kính với họ, hết lòng hết dạ mời họ, khiến cho họ đều được nghe Phật pháp. Cho nên có rất nhiều chúng ta không nhìn thấy được, thì chúng ta nên phải nghĩ tới, chúng ta phải dùng tâm như thế nào để giúp đỡ họ, thật sự có thể siêu việt khỏi hoàn cảnh thống khổ như vậy.
Thời gian của hôm nay cũng gần sắp hết rồi, chúng tôi trong lần kế tiếp sẽ giảng giải với mọi người liên quan đến Tam Thời Hệ Niệm, bao gồm cả việc chúng ta phát chiếu kinh điển buổi tối, nên làm như thế nào để mà mời các chúng sanh đến nhà của mình nghe. Vì có rất là nhiều các đồng tu học Phật sợ là nếu như buổi tối tôi mở kinh, tôi còn mời rất nhiều chúng sanh đến nhà mình, trong nhà tôi không phải là rất âm u đầy bóng ma lay động, rất đáng sợ hay sao? Liên quan đến điều này, chúng tôi xin để lại đến tiết sau sẽ giảng giải kỹ càng tỉ mỉ với mọi người. Xin cảm ơn!
Người giảng: Cư sĩ Dương Thục Phương    
Thời gian: Tháng 7 năm 2004
Giảng tại:  Hiệp Hội Giáo Dục Phật Đà Hồng Công
Cẩn dịch: Vọng Tây cư sĩ, Mộ Tịnh cư sĩ
Biên tập: Phật tử Diệu Hiền
/10
 

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật   

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây