Kinh Bản Nguyện của Bồ Tát Địa Tạng
Ý kiến bạn đọc
BỒ TÁT ĐỊA TẠNG
PHẨM THỨ MƯỜI HAI
Nói Về Lợi Ích Được Nghe,
Được Thấy Bồ Tát Địa Tạng.
Tia sáng có màu trắng,
Tia sáng màu trắng lớn.
Tia sáng có tướng lành,
Tia sáng tướng lành lớn.
Tia sáng tướng như ngọc,
Tia sáng tướng ngọc lớn.
Tia sáng có màu tím,
Tia sáng màu tím lớn.
Tia sáng có màu xanh,
Tia sáng màu xanh lớn.
Tia sáng màu xanh biếc,
Tia sáng xanh biếc lớn.
Tia sáng có màu đỏ,
Tia sáng màu đỏ lớn.
Tia sáng màu quang lục,
Tia sáng quang lục lớn.
Tia sáng màu vàng ròng,
Tia sáng vàng ròng lớn.
Tia sáng tướng mây lành,
Tia sáng mây lành lớn.
Tia sáng nghìn vòng tròn,
Tia sáng vòng tròn lớn.
Tia sáng như vòng báu,
Tia sáng vòng báu lớn.
Tia sáng như mặt trời,
Tia sáng mặt trời lớn.
Tia sáng như mặt trăng,
Tia sáng mặt trăng lớn.
Tia sáng như cung điện,
Tia sáng cung điện lớn.
Tia sáng như mây biển,
Tia sáng mây biển lớn...
Ở trên đỉnh đầu của Đức Như Lai phóng ra những tia sáng như thế. Rồi Ngài lại phát ra, những âm thanh vi diệu, mà bảo khắp đại chúng, chư Thiên, Long, Bát Bộ, Nhân cùng các Phi Nhân, trong pháp hội ấy rằng: “Hôm nay ở Thiên Cung, giữa cõi Trời Đao Lợi, chúng có mặt nơi đây, hãy nghe Như Lai nói, Bồ Tát Địa Tạng đây, người đã tu chứng được, công đức và thần thông, trí tuệ chẳng nghĩ nghì, lợi ích các chúng sinh, cũng chẳng thể nghĩ nghì, vượt xa hàng Đẳng Giác, chứng ngôi vị Bổ Xứ. Chỉ vì đại nguyện sâu, rộng độ khắp chúng sinh, nên thường tới nơi đây, cõi Nam Diêm Phù Đề, dùng các phương tiện khéo, để độ thoát chúng sinh, công đức và lợi ích, của Bồ Tát Địa Tạng, dù Như Lai có nói, trải qua muôn ức kiếp, cũng không sao nói hết, công đức của Địa Tạng, các Ông trong hội đây, nên tin theo lời Phật.
Phật vừa nói đến đây, trong chúng hội khi ấy, có một vị Bồ Tát, tên là Quán Thế Âm, từ tòa ngồi đứng dậy, cung kính và chắp tay, quỳ xuống bạch Phật rằng: “Kính lạy Đức Thế Tôn, Địa Tạng Bậc Đại Sĩ, đầy đủ lòng từ bi, thương xót các chúng sinh, mà hóa ra trăm nghìn, muôn ức các thân hình, ở trong các thế giới, nhiều như số vi trần, mà giáo hóa chúng sinh, cho quay về bờ giác. Công đức và lợi ích, thần thông cùng trí tuệ, của Bồ Tát Địa Tạng, chẳng xiết nghĩ bàn được. Con nay nghe Đức Phật, và mười phương Như Lai, tán dương cùng khen ngợi, Bồ Tát Địa Tạng đây, các Đức Phật quá khứ, các Đức Phật hiện tại, các Đức Phật vị lai, cùng khen ngợi như thế, dù trải muôn ức kiếp, ngợi khen vẫn chẳng đủ.
Vì sao lại như thế? Vì Bồ Tát Địa Tạng, tu hành bao đời kiếp, có vô lượng công đức, và vô lượng hạnh nguyện, rộng độ các chúng sinh, đều khiến cho thành Phật. Con vừa nghe Đức Phật, dạy bảo chúng hội này, về công đức thù thắng, việc cung kính cúng dàng, cùng tán thán khen ngợi, danh hiệu của Địa Tạng. Kính xin Đức Thế Tôn, vì hết thảy chúng sinh, đời này và đời sau, muốn làm Phật sự ấy, khiến cho chúng Thiên, Long, tám bộ các Quỷ thần, nhẫn đến các chúng sinh, trong cõi Diêm Phù Đề, biết được để làm theo, phúc sinh tiêu ác nghiệp”.
Lúc bấy giờ, Đức Phật liền bảo với Bồ Tát Quán Thế Âm rằng: “Bồ Tát Địa Tạng đây, có nhân duyên rất lớn, với các loại chúng sinh, cõi Nam Diêm Phù Đề, nếu có chúng Chư Thiên, Long, Thần và Bát bộ, thiện nam cùng tín nữ, các chúng đang chịu khổ, nếu nghe được danh hiệu, hoặc thấy hình Bồ Tát, mà sinh lòng ái kính, tán thán và khen ngợi, thì các chúng sinh ấy, đối với Đạo Bồ Đề, chẳng còn bị thoái chuyển, tiến tới ngôi Chính Giác. Những bậc thiện nhân ấy, thường được sinh cõi Trời, được hưởng phúc báo lớn, chẳng quên Đạo Bồ Đề, đến khi duyên thành thục, được Phật thụ ký cho.
Nay Bồ Tát Địa Tạng, vì lòng đại từ bi, thương xót khắp tất cả, mà phát đại nguyện lực, thệ độ hết chúng sinh, khiến chúng đó thành Phật, thì mới chứng Bồ Đề. Trong chúng hội nơi đây, Như Lai nay sẽ nói, về công đức lợi ích, của Bồ Tát Địa Tạng, nhiều vô lượng vô biên, chẳng xiết nghĩ nghì được, các ông hãy lắng nghe, suy nghĩ cho thật kĩ”.
Lúc bấy giờ, Bồ Tát Quán Thế Âm liền bạch với Đức Phật rằng: “Kính lạy Đức Thế Tôn, chúng con đang muốn nghe”.
Đức Phật liền bảo rằng: “Bồ Tát Quán Thế Âm, nếu có chúng Chư Thiên, đời này và đời sau, khi hưởng hết phúc báo, thấy năm tướng hiện ra, biết sắp đọa đường ác, những vị cõi Trời đó, hoặc Thiên tử, Thiên nữ, đương khi thấy điềm xấu, nẻo ác sắp hiện ra, mà được thấy hình tượng, của Bồ Tát Địa Tạng, hoặc được nghe danh hiệu, của Bồ Tát Địa Tạng, hoặc gặp Kinh Bản Nguyện Công Đức Của Bồ Tát Địa Tạng, mà dốc một lòng thành, chiêm bái rồi đỉnh lễ, cung kính và cúng dàng, cùng đọc thụ trì Kinh, thì những Chư Thiên ấy, được tội diệt phúc sinh, được tăng thêm tuổi thọ, hưởng khoái lạc vô cùng, chẳng bao giờ phải đọa, vào ba đường ác nữa.
Lại nữa Quán Thế Âm, ở về đời sau này, nếu có các chúng sinh, khắp trong ba đường ác, và sáu nẻo luân hồi, nếu có chúng sinh nào, đến khi sắp lâm chung, mà được nghe danh hiệu, của Bồ Tát Địa Tạng, dù chỉ là một tiếng, vừa nghe lọt vào tai, thì những chúng sinh ấy, sẽ thoát ba đường ác; huống là khi lâm chung, được quyến thuộc người thân, đem tiền tài của cải, để bố thí cúng dàng, hoặc tô vẽ hình tượng, ấn tống Kinh Địa Tạng, thì những chúng sinh đó, được phúc chẳng nghĩ bàn, được sinh lên cõi Trời, hưởng vui thú lâu dài, lại được gặp chính đạo, sớm thoát ly sinh tử. Hoặc có chúng sinh nào, sắp chết chưa chết hẳn, mắt thấy và tai nghe, người thân trong quyến thuộc, đem nhà cửa ruộng vườn, tiền tài các châu báu... đổi bán để tô vẽ, hình tượng Ngài Địa Tạng, để cầu phúc cho mình, thoát được cơn hoạn nạn. Nếu như mệnh người đó, nghiệp quả chưa phải chết, thì nhờ công đức ấy, dần dần khỏe lại ngay, lại tăng thêm tuổi thọ, an lành đến phút cuối. Còn nếu như người đó, phần dương thọ đã hết, đáng lẽ phải đọa vào, ba đường ác tối tăm, may nhờ công đức đó, được tội diệt phúc sinh, liền được sinh lên Trời, hoặc sinh lại nhân gian, hưởng sự vui vô cùng, chẳng thể nghĩ bàn được.
Lại nữa Quán Thế Âm, nếu ở đời sau này, có thiện nam tín nữ, khi vừa mới sinh ra, ba, năm, đến mười tuổi, mà cha mẹ người thân, không may bị mất sớm, tới khi lớn lên rồi, thương cha mẹ người thân, muốn biết đang lúc này, họ đọa lạc chốn nào, hoặc được sinh chỗ nào, cõi nào trong tam giới? Thì người thiện nam tử, và thiện nữ nhân ấy, phát khởi lòng chân thành, tô vẽ hình tượng Phật, hoặc đắp, tô, nặn, vẽ, hình Bồ Tát Địa Tạng, rồi dốc lòng cung kính, chiêm lễ một ngày đêm; lại cúng dàng hoa hương, các đồ ăn thức uống... thì quyến thuộc người ấy, sẽ nhận phúc báo lớn. Nếu như còn đang bị, đọa lạc trong đường ác, trải qua bao kiếp số, lâu dài mãi về sau, nhưng may nhờ thiện nam và thiện nữ nhân ấy, đem công đức lễ kính, cúng dàng Ngài Địa Tạng, cầu nguyện hồi hướng cho, liền thoát được tội khổ, được sinh về Trời Người, hưởng phúc báo lâu dài, và được gặp Phật Pháp, dần tu tập tiến lên, cho đến chứng Thánh Quả, vĩnh viễn xa đường ác. Nếu người thiện nam tử, hoặc thiện nữ nhân ấy, dốc một lòng cung kính, chiêm lễ và cúng dàng, đọc tụng thụ trì Kinh Bản Nguyện Của Bồ Tát Địa Tạng, trải trong vòng thời gian, hai mươi mốt ngày đêm, lại trì niệm danh hiệu, của Bồ Tát Địa Tạng, một vạn biến trở lên, thì những thiện nhân ấy, sẽ được Ngài Địa Tạng, dùng sức thần thông lớn, hiện vô biên thân hình, đến chỉ bảo người đó, khiến người đó biết được, chỗ cha mẹ quyến thuộc, hiện được sinh cõi nào, và định nghiệp ra sao. Hoặc người đó khi ngủ, trong giấc mộng nhìn thấy, Bồ Tát Địa Tạng Vương, dùng thần lực khôn lường, dẫn thần thức người đó, dạo khắp các thế giới, để gặp được cha mẹ, anh em cùng quyến thuộc. Nếu có thiện nam tử, và thiện nữ nhân nào, trong khoảng một ngày đêm, niệm đủ một nghìn tiếng, danh hiệu của Bồ Tát Đại Nguyện Địa Tạng Vương, suốt trong một nghìn ngày, thì người ấy sẽ được, các Thần kì, Thổ địa, trông coi khu vực ấy, suốt đời hộ vệ cho, được an vui hạnh phúc, thân không tật bệnh khổ, không tai vạ bất kì, của cải thời sung túc, không thiếu thốn vật chi; lại còn được Địa Tạng, làm phép xoa đầu cho, khiến tâm đại hoan hỉ, tinh tiến trong chính đạo, còn sống được an vui, chết sinh về cõi Phật.
Lại nữa Quán Thế Âm, ở về đời sau này, có thiện nam tín nữ, muốn phát tâm rộng lớn, cứu độ các chúng sinh; muốn phát tâm tu tiến, đạo Vô Thượng Bồ Đề; muốn thoát khỏi tam giới, sinh tử trong một đời, thời nên tô, đắp, vẽ hình tượng Bồ Tát kia, rồi dốc hết lòng thành, cung kính mà cúng dàng, hương hoa và y phục, cùng thức ăn đồ uống... lại dốc lòng quy y, đọc tụng Kinh Địa Tạng, thì những thiện nam tử, và thiện nữ nhân ấy, mau được thành sở nguyện, không bị cản trở nữa.
Lại nữa Quán Thế Âm, ở về đời sau này, có thiện nam tín nữ, muốn cầu trăm, vạn, ức, sở nguyện sự việc chi, thì phải nên quy y, cung kính mà cúng dàng, chuyên đọc tụng, thụ trì, lưu truyền Kinh Địa Tạng, thì những thiện nam tử, và thiện nữ nhân ấy, có cầu nguyện việc chi, thảy đều được như ý. Nếu lại thường phát nguyện, xin Bồ Tát Địa Tạng, rủ lòng đại từ bi, thương xót ủng hộ cho, mãi mãi được bình yên, tiến tu trên đường đạo, thì người ấy khi ngủ, sẽ mộng thấy Bồ Tát, giơ tay vàng trăm phúc, xoa đầu thụ ký cho.
Lại nữa Quán Thế Âm, ở về đời sau này, có thiện nam tín nữ, nhờ nhân duyên kiếp trước, gặp Kinh điển Đại Thừa, phát tín tâm kiên cố, cầu mong được thụ trì, dù gặp được thầy giỏi, dạy cho mãi chẳng thuộc, đọc trước lại quên sau, trải qua nhiều ngày tháng, thì những thiện nam tử, và thiện nữ nhân ấy, vì nghiệp chướng sâu dày, đời trước chưa tiêu trừ, nên đối các Kinh điển, Đại Thừa diệu lý sâu, chẳng thể nào thụ trì, cũng chẳng thể đọc tụng. Những hạng người như thế, nếu được nghe danh hiệu, hoặc được thấy hình tượng, của Bồ Tát Địa Tạng, mà dốc hết lòng thành, cung kính tâm giãi bày, lại đem hương hoa tốt, y phục, đồ ăn uống, dâng lên trước tranh tượng, Bồ Tát Địa Tạng Vương; rồi lấy bảy chén nước, đặt trước tượng Bồ Tát, đọc tụng văn Kinh này, một ngày đủ ba thời, đợi qua đêm hôm đó, sáng sớm vừa thức dậy, đầy đủ các oai nghi, đỉnh lễ xin nước đó, quay mặt về hướng Nam, mà uống nước cúng đó; rồi lại kiêng năm thứ, cay nồng mùi tanh hôi, như Hành, Hẹ, Tỏi, Kiệu, cùng với lại Hành Tây. Chẳng khởi tâm giết hại, trộm cắp với tà dâm, chẳng vọng ngôn, ỷ ngữ, lưỡng thiệt và ác khẩu, chẳng rượu thịt bê tha, làm tổn hại tâm từ, trong tuần cả bảy ngày, hoặc suốt hai mốt ngày, thì các thiện nam tử, và thiện nữ nhân ấy, sẽ mộng thấy Bồ Tát, dùng muôn nghìn hóa thân, đến tận chỗ người đó, lấy nước rưới đầu cho, khi tỉnh dậy liền được trí tuệ thông minh sáng suốt cùng biện tài. Đối Kinh điển Đại Thừa, vừa nghe qua một lần, là nhớ và hiểu được, mãi mãi chẳng lãng quên.
Lại nữa Quán Thế Âm, ở về đời sau này, có thiện nam tín nữ, đối các thứ vật dụng, ăn mặc đều thiếu thốn, cầu chi cũng chẳng được, thân thể hay ốm đau, gặp nhiều điều hung dữ, nhà cửa chẳng bình yên, họ hàng thường li tán, âm dương bị rối ren, khi ngủ thì mộng mị, chiêm bao thấy sự ác... những người thiện nam tử, và thiện nữ nhân ấy, được nghe thấy danh hiệu, và hình tượng Bồ Tát, rồi dốc một lòng thành, cung kính mà cúng dàng, niệm danh hiệu của Ngài, một vạn biến trở lên, thì các sự ách nạn, nghiệp chướng vừa kể trên, thảy đều được tiêu trừ, chẳng còn chướng ngại nữa. Rồi lại được công đức, phúc báo chẳng nghĩ bàn, của cải dần sung túc, viên mãn được ý nguyện, nhẫn đến trong chiêm bao, thường mộng thấy điềm lành.
Lại nữa Quán Thế Âm, ở về đời sau này, có thiện nam tín nữ, nếu trong đường sinh hoạt, việc công hay việc tư, hoặc vì việc sinh tử, việc cần kíp phải đi, dù phải vào rừng núi, qua sông hay qua biển, nhẫn đến chỗ hiểm nạn, chiến tranh cùng nước, lửa... thì những thiện nam tử, và những thiện nữ ấy, trước khi phải ra đi, nên đọc tụng Kinh này, lại niệm một vạn lần, danh hiệu Bồ Tát ấy, khi qua chốn hiểm nạn, sẽ có các thần linh, thường theo bên hộ vệ, giúp đỡ cho người đó, đi đứng hay nằm ngồi, thảy đều được yên vui, dù có gặp Hùm, Beo, Chó Sói hay Sư Tử... hết thảy các sự ác, chẳng hại được người đó.
Lúc bấy giờ, Đức Phật liền bảo với Bồ Tát Quán Thế Âm rằng: “Bồ Tát Địa Tạng đây, với cõi Diêm Phù Đề, có nhân duyên rất lớn, nên thường trụ cõi này, thị hiện nghìn muôn ức, vi trần các thân hình, độ thoát khắp chúng sinh, đưa lên ngôi Chính Giác, dù Như Lai có nói, trải muôn nghìn ức năm, cũng chẳng thể kể hết, việc làm của Địa Tạng. Bởi vì thế cho nên, Quán Thế Âm Bồ Tát, hãy dùng thần thông lớn, để hộ trì Kinh này, khiến cho các chúng sinh, khắp trong cõi Sa Bà, được lợi ích lâu dài, và yên vui mãi mãi”.
Lúc bấy giờ, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni vì chúng Trời Người, ở ngay trong chúng hội mà nói bài kệ rằng:
Sức uy thần Địa Tạng,
Duy Như Lai biết được.
Trải hằng hà sa kiếp,
Chẳng thể nghĩ bàn được.
Nếu có chúng sinh nào,
Khắp trong cõi đại thiên.
Nghe danh hiệu Địa Tạng,
Thấy tranh tượng Địa Tạng.
Rồi dốc lòng chiêm bái,
Cung kính mà cúng dàng.
Sẽ được các lợi ích,
Nhiều vô lượng vô biên.
Có thiện nam tín nữ,
Đến Thiên, Long, Bát Bộ.
Phúc báo hết hiện ra,
Năm tướng đọa đường ác.
Nếu dốc lòng quy y,
Đại Sĩ Địa Tạng Vương.
Mọi tội chướng dứt sạch,
Thọ mạng được tăng thêm.
Người mồ côi cha mẹ,
Quyến thuộc từ rất sớm.
Tới khi lớn lên rồi,
Nghĩ báo đáp ân xưa.
Muốn biết chốn song thân,
Và quyến thuộc họ hàng.
Hiện thác sinh chỗ nào,
Thời cung kính cúng dàng.
Tô vẽ hình Địa Tạng,
Tụng trì Kinh Địa Tạng.
Nội trong hai mốt ngày,
Chuyên trì danh Địa Tạng.
Một lòng chẳng đổi thay,
Tâm an trú nguyện cầu.
Được Địa Tạng Đại Sĩ,
Hiện vô biên thân hình.
Chỉ bảo cho cặn kẽ,
Nơi người thân bị đọa.
Nhờ Bồ Tát Địa Tạng,
Từ bi độ thoát cho.
Được Ngài lấy tay vàng,
Xoa đầu thụ ký cho.
Nếu người muốn tu đạo,
Vượt ra ngoài tam giới.
Nên cung kính cúng dàng,
Và chiêm bái Địa Tạng.
Mọi nghiệp cấu tiêu trừ,
Sớm thành tựu sở nguyện.
Muốn phát tâm Bồ Đề,
Cứu độ hết chúng sinh.
Nhưng đối các Kinh điển,
Đại thừa nghĩa lý sâu.
Học hành dù tinh tiến,
Mãi chẳng thể nhập tâm.
Phải biết những người đó,
Do nghiệp dữ đời trước.
Nay nếu muốn phát tâm,
Cầu học pháp Đại Thừa.
Thì nên lấy hương hoa,
Các vật dụng tốt đẹp.
Cung kính mà cúng dàng,
Bồ Tát Địa Tạng Vương.
Lại dùng bảy chén nước,
Đặt trước tôn tượng Ngài.
Trải qua một ngày đêm,
Rồi đem uống nước đó.
Chẳng ăn thứ cay nồng,
Giữ năm giới tinh nghiêm.
Trong hai mốt ngày đêm,
Niệm danh hiệu Đại Sĩ.
Liền mộng thấy Bồ Tát,
Hiện vô lượng thân hình.
Lấy nước quán đỉnh cho,
Và còn thọ ký cho.
Người đó khi tỉnh dậy,
Được thông minh sáng suốt.
Từ đây trở về sau,
Mọi Kinh điển Đại Thừa.
Vừa nghe lọt vào tai,
Nhớ mãi chẳng thể quên.
Nhờ Đại Sĩ Địa Tạng,
Từ bi thương độ cho.
Nếu có chúng sinh khổ,
Yếu gầy nhiều bệnh tật.
Thường mộng điềm chẳng lành,
Cầu chi cũng không được.
Nếu dốc lòng cung kính,
Chiêm lễ tượng Địa Tạng.
Thì những sự hung ấy,
Tiêu sạch được yên vui.
Lại được chúng Chư Thiên,
Quỷ thần ủng hộ cho.
Nếu vào chốn rừng sâu,
Núi cao và Biển lớn.
Nhiều thú dữ vây quanh,
Nanh vuốt nhọn đáng sợ.
Ác quỷ cùng ác nhân,
Hung thần và gió độc.
Nhiều chẳng thể lường hết,
Chờ ám hại người đó.
Nhưng vì trước khi đi,
Cung kính lễ Địa Tạng.
Thì những ách nạn kia,
Tiêu sạch được bình an.
Này Quán Âm Bồ Tát,
Nghe Như Lai nói rõ.
Địa Tạng Đại Sĩ đây,
Có sức uy thần lớn.
Và có đại nguyện lớn,
Rộng độ khắp chúng sinh.
Trải kiếp số vi trần,
Nguyện ấy càng rộng sâu.
Nếu có chúng sinh nào,
Được nghe danh Bồ Tát.
Hoặc có chúng sinh nào,
Được thấy tượng Bồ Tát.
Hương hoa cùng y phục,
Châu báu các vật dụng.
Đem dâng cúng Bồ Tát,
Được phúc báo vô lượng.
Trải qua nghìn muôn kiếp,
Đem hồi hướng Bồ Đề.
Nguyện pháp giới chúng sinh,
Được thoát ly sinh tử.
Thiện nam tín nữ ấy,
Quyết chắc sẽ thành Phật.
Vì vậy Quán Thế Âm,
Nên dùng thần thông lớn.
Thủ hộ cho người đó,
Sớm được đạo Bồ Đề.
Lại truyền bá Kinh này,
Rộng khắp cõi mười phương.
Để độ thoát chúng sinh,
Đồng thành ngôi Chính Giác.